[Thơ] - Thời gian
Như cánh diều lửng lơ trên mặt nước
Ta già đi từng giây ? Ai biết được.
Như đồng hồ quay mãi
Lá rơi.
Như bốn mùa chơi vơi,
Con người ta cũng hỷ, nộ, ái, ố
Những giọt mưa vẫn còn đọng trên khung cửa sổ
Sóng lòng mãi nhấp nhô.
Tim ta là chiếc ô
Cùng đôi chân quẩn quanh nơi đại lộ
Những cơn mưa làm lấm lem hằng hà cây số
Đời hư vô.
Cũng có lúc tim chẳng phải chiếc ô.
Là chiếc lá
Hứng từng đợt gió trên dòng đời xô ngã
Có lúc ngủ quên dưới nắng vàng mùa hạ
Trời bao la.
Thời gian chính là ta.
Nhận xét
Đăng nhận xét