[Tản văn] - Lá thư cuối cùng anh gửi cho em.




Anh không thể hiểu nỗi được bản thân mình nữa. Càng không thể khống chế được những bản tính tiêu cực của mình. Không tài nào chợp mắt để ngủ được.

Nếu biết yêu em sẽ có ngày đau lòng đến thế.

Cho anh được cơ hội để chọn lại. Có lẽ anh cũng vẫn sẽ yêu em.

---------------------------

Tựa mình vào chiếc ghế xếp ngoài ban công, anh đưa mắt nhìn những ánh đèn xe nhấp nháy lấp lánh. Sài Gòn về đêm vẫn vậy. Vẫn luôn đẹp tuyệt vời trong suy nghĩ của anh từ cái thời anh vẫn là một cậu choai lớp 9. Và đó cũng chính là lý do thôi thúc anh phải cố gắng học thật giỏi để có thể được xuống các trường thành phố học đại học. Nhờ nỗi niềm ấy, anh đã gặp được em trong cuộc đời.

Khi vừa chập chững như cái đứa quê mùa bước lên trên thành phố. Anh ngỡ ngàng trước bao bồn bề tấp nập của chốn này. Nơi đây cho anh tự do, cho anh được thoã sức khám phá niềm đam mê của mình, và nơi đây cũng đã ban tặng cho anh một tình yêu bé nhỏ. Nghiễm chiêm lại khoảng trời ấy, có anh, có em, chúng ta như những người vô hình sống trọn từng cảm xúc của tình yêu. Là cái lần trao nhau môi hôn vô tình mà nên duyên đôi lứa. Là cái khi anh về quê thăm ba mẹ nhưng em một mực bảo anh lên sớm để gặp nhau. Là cái hôm anh ốm rất nặng, cũng do một tay em chăm sóc. Và là cái khoảng trời bao la trên đồi thông Đà Lạt - hai đứa mình chẳng có gì ngoài hạnh phúc và bình yên.

Anh vốn dĩ chỉ là kẻ gom nhặt những nỗi buồn nên cứ mãi u sầu trong quá khứ mà ôm bao luyến tiếc. Mấy nay anh đăng những dòng status vu vơ nhiều thế chắc cũng đã làm em phiền lòng rồi. Thật ra cũng chẳng dửng dưng mà anh lại viết nhiều đến thế nếu như chỉ vỏn vẹn gói gém trong hai từ “chia tay”.

Em biết không, đã bao lần anh tiếc rẻ bản thân cũng chỉ vì chưa gặp được người như em thôi. Em đến bên đời anh hệt như một bài ca, có thanh trầm, thanh bổng; có những khúc hát du dương mà sao cũng có những nốt ngân vang đau đớn đến thế. Để rồi khi kết thúc một bản nhạc, còn gì đọng trong tim ngoài hai chữ luyến lưu.

Hôm nay

Anh muốn kể với em về nhiều thứ...

Kể với em hôm nay anh đã gặp những ai.

Những chuyện vui chuyện buồn, rằng ai đó đã làm anh cười nhưng cũng có người làm anh không vui.

Rằng anh đã phạm lỗi lầm gì, đã phải vất vả ra sao.

Và rồi hôm nay anh chẳng nói được điều gì cả, rằng anh cũng mệt và nhiều chuyện không vui. Anh muốn kể với em về mọi thứ nhưng nhận ra em còn nhiều điều phải suy nghĩ hơn anh.

Bao đêm qua anh vẫn mãi trách mình rằng tại sao mình còn yêu nhiều đến thế nhưng lại buông lời chia xa? Dễ hiểu thôi, tình yêu thì chẳng thể đến từ một phía được, thà chọn cô đơn chứ không nỡ nào chọn một người không yêu mình. Anh không thể yêu em một cách say đắm điên cuồng, nhìn em, rồi nhận lại từ em bao hời hợt như thế được. Mà dù gì, em cũng có còn thương anh đâu mà. Nhỉ?

Và rồi anh chợt nhận ra rằng:

Thì ra tình yêu giữa người và người cũng hệt như một bức hoạ tình.

Chúng ta càng đầu tư về thời gian , bức hoạ ấy càng sắc sảo. Ta hời hợt, chúng biến ngay trở thành một đống màu dở dang.

Suy cho cùng, người hoạ sĩ ấy chính là chúng ta – là những con người đang yêu nhau với bao cảm xúc chân thật nhất. Chúng ta phác hoạ nên một tình yêu trong mơ, rồi dần tô vẽ đậm nên những chân trời hạnh phúc, và rồi tỉ mỉ chau chuốt từng đường nét nên thơ của một gia đình tròn vẹn.

…Có người vẽ tiếp, hoàn thiện cuộc tình. Có người bỏ cuộc, lỡ dỡ bức tranh...

Anh như rơi vào sa ngã của cuộc đời vì có lẽ rằng anh chưa bao giờ thương một người nhiều đến thế.

Anh lại ngồi ngoài ban công. Viết vài dòng code khó hiểu. Mây trời vẫn bay, bầu trời nhuộm màu của ánh hoàng hôn ửng đỏ.

Bầu trời vẫn cứ đẹp như thế. Anh chỉ có thể nhìn mà không tài nào với tới được.

Gió lại lay, anh lại nghĩ về em...

Rồi anh tập hút thuốc, cầm điếu thuốc trên tay, anh hít một hơi cho cuộc đời. Một hơi dài cho chúng ta.

Đôi lúc, thứ bi thương nhất trong cuộc đời này chẳng phải là bản tương giao sinh tử mà lại gói gọn vào hai chữ "duyên phận". Phải. Chúng ta đúng là có duyên mới gặp, nhưng âu lại chẳng phận ở bên nhau. Hạnh phúc vốn ngắn ngủi thật em nhỉ.

Anh từng ngồi hàng giờ ở một góc ban công để chờ một ai đó đi về, đã từng chạy sưng tấy cả đôi chân chỉ vì sợ ai đó đi lạc, từng vội chạy về phòng thật nhanh sau những giờ làm việc căng thẳng chỉ vì muốn thấy khuôn mặt ấy, từng có một tình yêu đẹp tuyệt vời tựa như bao ngàn ánh sương mai, và anh cũng đã từng có một thanh xuân mà không ai có được, vì nơi đó có em.

Anh muốn quên em đi, nhưng lại chẳng tài nào quên được. Ngần năm tháng đó, bao kỷ niệm đó biết cất vào đâu để không phải nhớ nhung, không phải đau khổ. Phải làm gì để chẳng còn nhớ em...

Chúng ta của hôm qua, là hai đứa trẻ lông bông trên chiếc xe đạp cũ. Đôi khi xe chạy hết điện chỉ vì tối qua anh quên sạc; em không giận, chau mày, rồi cũng nhìn nhau cười xuề cho qua; tranh nhau đèo nhau trên cái dốc sô bồ chốn thị thành ấy. Là chúng ta với biết bao tình yêu nồng nhiệt của tuổi trẻ. Nay, em buông câu chia tay, mắt anh nhòe đi cũng chỉ vì những nỗi niềm chết lặng.

Thì ra, tình yêu nơi em là sự tìm hiểu: hợp thì tiến, ngược lại thì tan. Nửa năm yêu nhau. Em chỉ dành để trải nghiệm sự đời.

Thì ra, tình yêu nơi anh là nỗi niềm riêng ấp ủ. Nơi đó có em, có một gia đình, có một hạnh phúc vô bờ mà chẳng ai có được. Là những ngày có em, chúng ta cười đùa kể nhau nghe biết bao buồn vui của cuộc sống. Là mỗi sáng thức giấc, anh lay khẽ: dậy thôi vợ ơi! Là những chiều tan ca: anh đàn, em hát, du dương bản tình ca anh viết tặng. Là nỗi niềm, giờ anh lại giữ riêng anh, vấn vương trên môi ai, những nụ hôn còn nóng hổi...

Vậy là ta thôi thật rồi à em ơi? Anh vẫn chưa dám tin những gì mình đánh đổi. Tình cảm anh vẫn đây, gói gém biết bao nhớ thương tràn đầy. Chỉ chờ em về, anh kể bao chuyện buồn vui hôm nay. Đó là những ngày anh thờ thẫn biết bao nhiêu chuyện đời, cứ chìm đắm trong bao cuộc vui của lũ bạn, là những điếu thuốc cay nồng nơi khóe mắt, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Em bảo không bỏ mặc anh nhưng sao ta lại thế này. Anh buồn em lắm. Em có đang vui không? Anh như con thiêu thân, cứ lao điên cuồng vào tình yêu để rồi tuyệt vọng. Ngốc thật, em nhỉ.

Hôm nay anh đọc lại tin nhắn của chúng ta. Anh đã cười sau đó anh khóc rất nhiều. Những dòng tin nhắn từng khiến anh vui vẻ bật cười đến như phát điên, vậy mà bây giờ nhìn lại chỉ thấy lòng mình sao đẫm màu đau thương.

Chúng ta từng hạnh phúc đến vậy sao? Càng đọc những dòng chữ ấy, anh càng chìm đắm trong kỉ niệm màu hồng. Dặn lòng mình rằng: tốt nhất là nên xoá và bắt đầu chuyện mới đi, nhưng không được. Thì ra, suy cho cùng, thứ giết chết chúng ta chính là kỷ niệm.

Mấy ngày nay anh lên Sài Gòn sớm, cũng chỉ là muốn trút bỏ đi những nhớ thương, dọn dẹp lại bao quá khứ ngu ngốc ấy. Anh cứ như con nghiện vậy, hết say rồi tỉnh. Đầu óc cứ quay cuồng, kể cả khi viết nên những câu chữ cuối cùng này.

Anh gào thét nhìn lại đống lộn xộn ấy: làm thế nào để em buông tha cho tâm trí của anh đây.

Anh nghĩ là anh yêu em, bây giờ vẫn vậy, sau này vẫn vậy, nhưng em đi rồi. Bây giờ anh vẫn yêu em nhưng anh yêu thêm bản thân mình nữa. Anh nhớ em lắm , anh thật sự nhớ em lắm. Cho anh được hôn em trong mơ dù chỉ 1 lần...

Anh đã mong cả cuộc đời còn lại của mình là được có em và có thể chăm sóc em từng ngày. Tình yêu của anh ngày một lớn. Chúng ta đã sai khi yêu nhau quá nhiều nhưng lại không biết cách giữ nhau. Mình bước ra khỏi cuộc đời của nhau nhẹ nhàng hệt như cái cách mà mình bắt đầu. Không cãi vả, không lớn tiếng, không hoài nghi, không nước mắt, chỉ là im lặng rồi rời xa nhau. Mãi đến bây giờ anh cũng không biết lí do tại sao mình không còn là của nhau nữa, anh chỉ nhớ rằng những giây phút nhẫn nại cuối cùng của anh, anh nói em nghe thật nhiều, như nói hết cả lòng cả dạ, cả những suy nghĩ mà anh chưa một lần tâm sự, chỉ mong em hiểu rằng anh đối với em là đã cố gắng đến nhường nào.

--------------------------------

Mất bao lâu , để kỷ niệm úa màu

Ta từng yêu nhau, nhưng giờ chẳng thế nữa

Mong mai sau, em tìm được chỗ dựa

Bờ vai này, thôi anh giữ riêng anh.

Ngủ thôi em, để kỷ niệm trôi nhanh

Anh và em, con đường giờ hai nữa

Tình yêu cho cùng cũng chỉ là câu hứa

Quên đi thôi, thương nhớ để làm gì...

Nhận xét

Bài đăng phổ biến